Quý Cô Tái Thiết Lập - Chap 1
Khởi đầu lúc nào cũng y hệt.
Bầu trời xám xịt, cơn mưa phùn, bãi bùn lầy, khu vườn cằn cỗi. Khí lạnh trong không khí và chiếc váy ngủ nhuộm bùn đất. Vết rạch nơi cổ họng nàng đau nhói. Nếu không mau chóng quay trở lại dinh thự, tên làm vườn sẽ sớm tìm ra nàng. Nàng đá sợi dây thừng ở gần đó và tiến về phía hành lang chỉ dành cho hầu nữ – nàng thất bại lần nữa. Và trời thật lạnh, như lần trước. Nàng nghiến răng. Lần này mọi thứ đã sai ở đâu.
Khác với nơi hành lang ẩm ướt, căn phòng bên trong rất ấm áp. Nhiệt độ tốt hơn nhiều nhờ vào chiếc chăn lông thú dày và ngọn lửa rực cháy trong lò, ngăn chặn cái lạnh buốt giá.
Nàng cởi chỗ đồ bẩn và ném vào trong lò, mà rồi, ngọn lửa cũng tiêu tan vì đống quần áo ướt.
Nàng vừa chửi rủa vừa bật chiếc đèn dưới chân giường, đổ thêm dầu vào lò để lửa có thể cháy lại. Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong gương. Nàng đã thất bại lần nữa.
Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ, trên bàn đặt một mẩu giấy và một lọ mực nhỏ. Sau một hồi nhìn ngắm, nàng cầm lấy cây bút. Nhúng vào lọ mực, rồi đặt bút xuống mẩu giấy.
117. Tên tôi là…
Nàng mất khống chế cây bút trong tay và dừng viết. Điều này có nghĩa lý gì? Đến cả cái tên nàng cũng thật vô nghĩa. Nàng cảm thấy thật trống rỗng. Lần này! Chính là lần này! Nàng đã giữ ý nghĩ đó trong suốt mười năm. Ba mươi năm sau, nàng đã cố thích nghi. Hai mươi năm tiếp tới, nàng chỉ nghĩ về việc mình sẽ chết thế nào. Rồi tiếp tục, năm năm vô công rồi nghề cũng trôi qua. Và rồi… và.
Karen Hare
Nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết.
Và trong 117 năm, nàng đã không thể thoát ra.
*
Cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào thuộc thể loại lãng mạn điển hình. Karen, con gái của một lãnh chúa cấp thấp, được định sẽ cưới người họ hàng của mình, Dullan Roid, để gia đình có thể giữ được vùng lãnh thổ. Nhưng như bao nhân vật chính khác, Karen luôn mơ về tình yêu đích thực và đã phá vỡ hôn ước của mình.
Không đời nào nàng lại có thể yêu một kẻ hôi hám, gầy gò với vẻ ngoài đáng ghét được. Sau đó, gia tộc của Karen sụp đổ và nàng bắt đầu làm việc với tư cách là hầu gái cho một nữ quý tộc trẻ, nàng phải lòng Raymond, vị hôn phu của nữ quý tộc đó. Karen và Raymond kết hôn sau nhiều thử thách và thăng trầm.
Mốc thời gian trong cuốn tiểu thuyết kéo dài khoảng hơn một năm, và nàng thành công kết hôn với Raymond bằng việc sử dụng phương thức tương tự.
Kết thúc có hậu.
Nhưng sau kết thúc của chương này, Karen đã bị giết ở chương tiếp theo. Chết vì bị đầu độc. Sau khi gục xuống vì cơn đau rát, nàng tỉnh lại vào lúc bình minh, ở giữa khu vườn. Nàng run rẩy trong sợ hãi.
Và rồi, nàng yêu Raymond lần nữa. Nàng thiếp đi trong vòng tay của Raymond. Khi mở mắt ra, lại là khu vườn đó. Đây là lần thứ hai nàng chết, và nàng thậm chí còn không biết tại sao.
Nàng tránh xa Raymond trong vòng lặp thứ ba, người đã kết hôn với người phụ nữ khác, và Karen đã vỗ tay chúc mừng khi tham gia lễ cưới. Sau buổi lễ, nàng bị giẫm chết bởi một con ngựa trong lúc rước dâu. Toàn bộ cơ thể nàng đều bị nghiền nát.
Mọi chuyện tiếp diễn tương tự sau vòng lặp này. Lý do mỗi lần thì khác, nhưng kết cục thì luôn giống nhau– cái chết của nàng.
Đề phòng trường hợp này sẽ có hiệu quả, nàng đính hôn cách đây vài năm trước. Hôn ước của nàng và Dullan đã không bị hủy bỏ, và nàng cưới Dullan mà không hề có vấn đề nào cả. Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, nàng lại ở trong khu vườn. Nàng không biết thứ gì đã đưa nàng quay trở lại, liệu là vì nàng đã chết hay là vì thời gian một năm đã trôi qua.
Phải mất một khoảng thời gian đáng kể để nàng nhận ra cơ chế của vòng lặp.
1. Thời hạn là một năm. Mọi chuyện luôn bắt đầu ở khu vườn trong lúc trời mưa.
2. Sau một năm, Karen sẽ chết bất kể lý do gì và sẽ quay lại đúng thời điểm cũng như nơi bắt đầu.
3. Nàng sẽ lại có một khởi đầu mới với thứ đồ mà nàng đang cầm trên tay trước khi chết.
Nhờ vào quy luật thứ ba nên nàng mới có niềm tin rằng bản thân không mơ. Con số 116 được khắc trên đồng xu vàng nằm gọn trong tay. Sau khi thay số 6 thành 7, nàng ngước nhìn lên trần. Nàng thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt vốn có của mình.
Nàng đã sống dưới thân phận Karen hơn cả thế kỉ. Khi tâm trí nàng đã phát triển hơn gấp đôi số tuổi thân xác mình, nàng đã từ bỏ hy vọng có thể thoát khỏi cuốn tiểu thuyết này.
“Ta thà chết đi còn hơn, thật lòng đấy.”
“Người không được nói vậy đâu, tiểu thư. Tôi chẳng thể tưởng tượng ra được một thế giới thiếu bóng người.”
Nancy, người hầu nữ da màu khẽ rầy la Karen khi đang chải tóc cho nàng. Nàng vẫn nhớ khoảng thời gian cũng từng có một quý cô người da màu được coi như kẻ đức cao vọng trọng. Đã hơn cả trăm năm rồi. Một kí ức mơ hồ đến mức có thể được gọi là kí ức.
Mỗi khi nhìn vào nữ hầu thân cận nhất với mình, Karen sẽ được gợi nhớ rằng nàng không đến từ thế giới này. Vào lần đầu nhìn thấy người hầu gái cúi đầu trước mình, Karen đã rùng mình trong sự miễn cưỡng.
Ấy thế nhưng, nếu hầu nữ này không giữ đầu mình cúi cho đến lúc rời khỏi phòng, cô ta sẽ bị trừng phạt và đánh đập. Đây là cách người da màu bị đối xử ở đây, cho dù có là người già đi nữa. Nàng đã chứng kiến điều này trong 117 năm. Chỉ có thời gian mới có thể thay đổi được giá trị của con người.
“Chẳng lẽ tiểu thư không thích ngài Dullan đến vậy sao?”
Không đời nào nàng lại thích hắn. Tất cả mọi người ở đây đều như mực trên giấy đối với nàng. Tất cả đều vô nghĩa và phù du. Mà mực vốn dĩ cũng chẳng vô hại. Người ta có thể chết nếu như uống phải mực. Nàng có nên nói rằng mực chính là chất độc không đây? Những gì còn sót lại sẽ chỉ là niềm vui nhất thời. Là niềm vui ngắn ngủi chỉ kéo dài ít hơn cả một trang giấy.
Nàng cười thầm trong lòng. So với vẻ ngoài dị dạng của mình, khả năng giường chiếu của hắn còn tệ hơn. Lần cuối nàng ngủ với hắn là từ vài năm trước. Hắn luôn là một tên trai trẻ nói lắp, hậu đậu, xấu xí và thiếu sức sống.
“Tên đó thật xấu xí.”
“… Lạy chúa tôi.”
“Nếu hắn hoán đổi hạ bộ với tình nhân của ngươi thì ta sẽ suy xét lại.”
“…Tiểu thư đã học những lời này ở đâu thế? Là ả hầu nữ nào đã nói?”
“Đừng khắt khe thế chứ. Chỉ là câu đùa vô hại của con – bé – 17 – tuổi thậm chí còn không biết bộ phận sinh dục của đàn ông trông ra sao thôi mà.”
“Tôi đã chăm sóc người kể từ lúc người chào đời, nhưng giờ người đang nói những lời gì thế này? Tôi đâu có nuôi dạy người như vậy… Nếu trong trường hợp người đã trải qua mười năm kết hôn, thì những việc thế này mới chẳng là gì.”
Đâu có đúng.
“Ngươi nghĩ sẽ kéo dài tận mười năm với Dullan sao?”
“Vậy chẳng lẽ lại kết thúc sau một năm sao? Người có nhiều thời gian mà. Hãy khẩn trương và thắt chặt áo nịt của người nào. Ta hãy xem liệu người có thể tóm được một người đàn ông tốt hơn Dullan với chiếc eo thon của mình không nhé.”
“…Ưmm!”
Nếu không phải vì chiếc áo nịt chết tiệt này thì nàng đã có thể vui hơn chút rồi. Chiếc *áo nịt từ lược cá voi vắt khô người nàng, bất chấp những câu chửi thề, nó như đang nhai nuốt lấy eo nàng để khiến nó nhỏ lại. Nàng ghét kỷ nguyên này.
*Một loại áo nịt ngực (corset) truyền thống được làm từ lược cá voi, tức phiến sừng ở hàm trên cá voi.
“Nancy, ta đến từ thời kỳ mà những người phụ nữ gợi cảm rất được ưa thích đấy.”
“Nếu sống trong thời kỳ đó, thì người hẳn sẽ là kẻ gầy nhất trong số họ. Ai mà lại kén ăn thế chứ.”
Không đâu, Nancy. Sự thật là, cô nàng là kẻ khá háu ăn.
Thịt mỡ, đồ ngọt, mọi loại thức ăn sẽ tan biến trong miệng nàng. Nàng thích những thứ như thế, nhưng đồ ăn ở thế giới này không hợp khẩu vị nàng. Bánh mì quá cứng và thịt có vị tanh. Muối đắt đến mức nàng chỉ có thể ăn món mặn một lần mỗi tuần trước khi cưới Raymond.
Đó là lý do lớn nhất khiến nàng thích Raymond. Hắn cung cấp cho nàng đồ ăn ngon. Là người đàn ông có thể cho nàng cả hai thứ, đồ ăn ngon và chăn gối tốt. Karen nuốt lại những lời mà nàng chẳng thể thốt ra.
“Hôm nay người cũng sẽ không tham gia buổi thờ phụng đúng không?”
“Rồi ta sẽ nghe những lời cầu nguyện như vậy năm lần một ngày sau khi kết hôn. Vậy nên, nghĩa lý gì đây?”
Dullan là một linh mục. Cùng với giáo xứ địa phương, hắn cũng sẽ nhận được lãnh địa của nhà Hare. Nghĩ đến Dullan, kẻ đã hô vang tên Chúa ngay trong đêm đầu tiên và những ngày tiếp đến trong kỳ trăng mật của họ với thân phận vợ chồng khiến Karen cảm thấy buồn nôn.
“Thật thờ ơ làm sao. Tôi đã bên cạnh người từ lúc người còn nhỏ, nhưng hôm nay người có vẻ hơi khác. Người ta cũng thường nói những điều thế này trước khi kết hôn, nhưng người thì sẽ ổn thôi.”
Không, ta không ổn đâu, Nancy à.
Nàng đã luôn không ổn trong suốt 117 năm qua.
* * *
Chỉ là sinh nhật thứ 17 của một vị tiểu thư trẻ sống cách xa thủ đô, vì thế cũng chẳng phải sự kiện trọng đại gì. Hơn nữa lại còn là Karen, một người đã được ấn hôn nửa chừng.
Những con đường xung quanh lãnh địa không trong tình trạng tốt lắm, điền trang gần với lãnh địa nhất lại nằm ở khoảng cách xa, tốn cả một ngày đi ngựa. Thế nên sảnh tiệc đương nhiên sẽ tĩnh lặng.
Họ hàng và những kẻ giao thương với lãnh địa, những kẻ chỉ luôn trao đổi qua những bức thư mơ hồ với gia tộc, lững thững tiến vào sảnh tiệc. Và những tên nhạc công vụng về, những kẻ bị buộc phải chơi cho sự kiện này, đã bị chệch nhịp. Cái biểu cảm ‘Tôi chỉ muốn làm cho xong việc rồi mau chóng nhận lương’ đều in hằn lên mặt họ.
Dù có trong một nơi như vậy, Karen vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Không chỉ bởi vì nàng vốn là ngôi sao của buổi tiệc, mà còn là vì vẻ đẹp khiến nàng tỏa sáng.
Mái tóc đỏ xoăn sóng được tạo kiểu khéo léo bởi Nancy, và chiếc áo nịt bó sát mà nàng mặc cũng tôn lên cả vòng ngực và vòng eo thon gọn.
Dù mới chỉ mười bảy, nhưng nàng lại quyến rũ đến khó tin. Những kẻ hay lảm nhảm trong các cuộc trò chuyện cho chiếu lệ bỗng sẽ sôi nổi lạ thường khi trò chuyện với nàng.
Karen có thể biết được ý nghĩ của chúng dù cho không nói ra miệng. Nhưng nàng là một thiếu nữ còn trong hôn ước, vì thế nên chúng không thể công khai tiếp cận nàng.
Khoảnh khắc mà Karen nói, ‘Ta không muốn kết hôn như thế này,’ sẽ là lúc chúng khóc trong hạnh phúc. Hẳn chúng sẽ rất phấn khích khi được xé nát quần áo và vồ lấy nàng.
Nàng đã dành khoảng bảy năm lăn lộn trên giường với đàn ông, nhưng rồi nàng cảm thấy chán nhanh hơn nàng nghĩ. Đa số họ có mùi thật kinh khủng và họ thậm chí còn không trau chuốt cho lông mu của mình đúng cách, vậy nên trải nghiệm đã khá khó chịu.
Karen được định sẵn phải làm gì đó trong lần này. Nàng quá lười biếng để cưới Raymond, quá lười biếng để chăm lo cho lãnh địa. Nàng đã đọc gần như toàn bộ những cuốn sách mà nàng có thể chạm tay đến, và đồ ăn ở đây cũng chẳng ngon chút nào.
“K- Karen Hare. C- Chồng cô đến mà c- cô lại trưng ra vẻ mặt đó sao?”
“Chưa phải mà.”
“…V- Vị hôn phu.”
“Dù thế nào, thì vẫn chưa phải.”
Là Dullan, vị hôn phu của Karen.
Thật kì lạ khi thấy hắn mặc bộ đồ linh mục màu đen đến tham dự tiệc sinh nhật của vị hôn thê mình. Đã sớm quen, nhưng cặp lông mày nàng vẫn không tự chủ mà nhíu lại khi thấy hình ảnh khó ưa của hắn. Thứ khiến nàng khó chịu không phải vì những lời thì thầm bàn tán khi họ cạnh nhau, mà đúng hơn là vì thái độ về ý thức của hắn khi biết những ánh mắt đang dính lên mình.
Thật đáng xấu hổ. Hắn đã đến được một lúc mà thậm chí còn chưa chịu thay đồ. Thứ hắn đang mặc bây giờ không phù hợp với dịp này, và những vết bùn còn đang dính vào mép quần hắn.
Người hắn có mùi kinh tởm của thuốc, rượu và *mưa axit. Đôi mắt mở to nhìn chẳng khác gì cá chết, và mấy đứa trẻ sẽ phải la khóc dù chỉ mới nhìn thấy bóng hắn dưới chân. Đôi lúc đến cả hầu gái cũng sẽ phải kinh hãi sau khi thấy hắn. Và đôi mắt đó giờ đang nhìn thẳng vào Karen.
*Mưa axit là một hiện tượng xảy ra khi môi trường không khí bị ô nhiễm.
Karen đã quen với nó cả trăm năm, nên dĩ nhiên, nàng chẳng thể bị ảnh hưởng nặng nề gì từ ánh mắt ghê rợn đó.
“C- Cô đang… nghĩ đến thứ gì thế?”
“Chẳng có gì nhiều đâu.”
Hắn cao, nhưng gầy, nghèo kiết xác, và còn không biết cách sử dụng con c* của mình. Hắn không yêu nàng, mà thay vào đó, hắn thèm muốn nàng. Ngoài những điều kể trên, hắn còn là kẻ ngạo mạn và thô lỗ.
Karen ghê tởm hắn, nhưng đồng thời nàng cũng ghét bản thân vì đã có loại cảm xúc quá khích đối với một vết mực trên giấy.
Nếu hắn ít nhất có thể hấp dẫn hơn chút thì mọi xung đột trong cuốn tiểu thuyết sẽ không xảy ra!
Quả là một ý nghĩ nực cười. Chỉ là, hắn là loại đàn ông quái gì cơ chứ? Nàng đã cố kết hôn với hắn, nhưng không hiệu quả. Sự thất vọng của nàng đã lên tới đỉnh điểm khi quay lại sau một năm ở bên Dullan.
Mọi thứ đều vô nghĩa. Trước đó nàng đã sống đức độ như một nữ tu, nhưng rồi cũng chẳng có tác dụng gì.
“Cuộc đời thật vô nghĩa.”
“N-Nhưng… sau khi k-kết hôn–”
“‘Tất cả những người phụ nữ sắp kết hôn đều có cảm xúc thất vọng giống vậy, nhưng hầu hết các mối lo này sẽ biết mất hậu kết hôn. Dừng việc nghĩ bản thân mình là công chúa trong truyện cổ tích đi, tiểu thư Hare,’ là điều anh định nói, đúng chứ?”
“…T-Tương tự thế.”
Đúng y hệt luôn đó – nàng muốn hồi đáp như vậy, nhưng thay vào đó nàng chỉ thầm phàn nàn trong lòng. Điều hắn đã nói với nàng vài lần trước đó trong lúc lắp bắp là ‘Dù gì thì cô cũng sẽ lấy tôi thôi, vậy nên ngừng mơ đi.’
“Không phải như thế sao.”
Giá như những lời phàn nàn của nàng chỉ có nhiêu đây.
Nàng chỉ muốn được già đi. Hoặc được chết. Không… nàng không muốn ở nơi này nữa. Nàng đã quá mệt mỏi với mọi thứ. Những cuộc trò chuyện và lời hồi đáp y hệt nhau cả trăm lần! Thậm chí đến cả việc nói lắp cũng vậy.
Nuốt lại tiếng thét tuyệt vọng, Karen bắt chước dáng vẻ có chút phụng phịu của một cô bé 17 tuổi. Say mê vẻ đẹp nàng ta đôi chút, tên trai 25 tuổi Dullan cũng chịu ngừng mỉa mai.
Dullan cho rằng Karen thật non nớt, và hắn đã đúng.
Khoảng cả thế kỉ trước. Có thể ngay cả bây giờ. Đã không có ai đối đãi với Karen như một người đã 117 tuổi, nên nàng cũng chẳng có lý do gì để cư xử đúng với số tuổi của mình.
Karen, mỹ nhân tóc đỏ với đôi mắt tím đã sống một cuộc đời vĩnh cửu.
Dàn nhạc bắt đầu xướng lên.